Tin tức

Ngày đăng: 01/01/2020L’ALYA NINH VAN BAY - NGỠ NHƯ GIẤC MƠ…

In her dreams at night in the street, she is still walking on the sand barefoot, taking a hug of sea water morning glory flowers, opening a rustic wooden gate that is fastened with a rough wooden stick engraved with the quote: “You were here -L'Alya Ninh Van Bay”.


Behind that wooden gate is a bungalow with thatched roof of nipa palm trees, quiet under the foliage of natural, unspoiled forest. In front of the house, is a green garden, fragrant lilies, tamarind fruits from above sometimes fall in the yard. Next to the outdoor swimming pool are soft, pure white chairs, rustic fabrics, pillows with the smell of a certain forest wood, making people who lean back or hug their hearts are very aware of the taste of nature. , the taste of the original life.



Cô đang ở L’Alya Ninh Van Bay - nơi tìm về bản nguyên của cuộc sống, với đúng nghĩa của nó, từ ý tưởng thiết kế tới vận hành.

Đó là một resort trên cả 5 sao nhưng khi nhìn từ phía biển, không hề thấy vết tích của xây dựng, của công trình, tất cả ẩn giấu toàn bộ vào rừng, cây, biển và mây trời.

Ngôn ngữ thiết kế của L’Alya là bản tình ca giao hòa gỗ, nước và đá. Gỗ là vật liệu chủ đạo làm nên toàn bộ khu resort. Toàn bộ biển hiệu, chỉ dẫn, bộ nhận diện đều làm từ thiên nhiên, tận dụng mọi thân gỗ, vỏ cây có sẵn, vô cùng cá tính, sinh động và dễ thương thân thuộc như trở về nơi thôn quê dân dã. Thậm chí, có một năm, năm đó, cây gỗ bị bật gốc, thân làm cổng cửa, ngọn làm hàng rào, cành lớn cành nhỏ làm trang trí, cây bị nghiêng ngả để cái biển chú thích chứng tích của cơn bão lớn nhất lịch sử 100 năm gần đây của Nha Trang...




Sau gỗ là đá, đá có sẵn tạo hình không cần tác động. Dưới đá là nước, những bể bơi tràn bờ, không có ranh giới với mặt biển, là những hồ nước ngọt trong veo, thấu đáy, là những con thác nhỏ từ trên đỉnh đổ xuống thung sâu bình yên, là những chum nước có máng bằng tre, róc rách chảy như một bản sonata giữa rừng.

Đó cũng là khu resort hiếm hoi không sử dụng bất cứ ổ khoá nào với tất cả các căn biệt thự, tự động theo một quy tắc ứng xử tự nhiên văn minh nhất thế gian...

Cô đến L’Alya rất nhiều lần trong năm. Mùa xuân, cô ghé thăm cây hoa dẻ hương thơm sực nức, đi leo núi, đạp xe. Mùa hè cô ghé thăm cây me vàng, lặn biển, bơi ở bể bơi hai mặt nước, chiều chiều lên thuyền tham gia Sunset, nhâm nhi ly cocktail, đắm chìm trong ánh chiều buông lơi giữa khung cảnh tĩnh lặng mà hùng vĩ của biển chiều. Mùa thu, cô chèo Kayak trên mặt vịnh, ngắm trời thả vạt nắng vàng trên những hàng cây, hái những bông hoa dại bé xinh bên bờ dậu và đu đưa đọc sách dưới rặng hoa muồng. Mùa đông, cô nằm sưởi nắng trên chiếc võng mắc ngang mặt biển, đọc một cuốn sách, sống chậm với những suy nghĩ lửng lơ về một ngày xuân nắng đẹp. Rảnh rỗi, cô xuống phụ bếp, học nấu ăn với chị Chương đầu bếp trứ danh mà cô vẫn khoe với mọi người là không chỉ nấu ăn cực kỳ ngon lại còn dễ mến, tới độ, ăn hết giỏ bánh mì, khách muốn ăn luôn cả cái đựng bánh- cũng được làm bằng bánh mì, thì chỉ tủm tỉm can: để chị lấy thêm bánh cho, cái giỏ này cứng lắm.


…Anh hay đùa cô, ở đất nước có hàng ngàn km bờ biển, hàng trăm resort lớn nhỏ, có nơi nào mà kẻ có dấu thiên di ở chân như cô chưa từng qua, sao lúc nào cũng hẹn anh ở L’Alya?

Trong một chiều bờ cát mềm in dấu chân hai người, khi phiến đá dần tan trong ly nước mùa hè, cô tựa vào vai anh, ngồi ở cầu cảng ngắm trăng lên trên mặt biển rồi thầm thĩ: Có những nơi, đi qua rồi quên, có những nơi, đi qua là cồn cào nhớ. L’Alya là nơi để nhớ. Nơi có những căn nhà nép dưới tán cây rừng, có bữa ăn sáng bên bờ nước, bữa ăn trưa trên ngọn cây, bữa chiều trên du thuyền thong dong trên vịnh ngắm mặt trời từ từ xuống biển.

...Và đó cũng là nơi lưng chừng thời gian, vòng bánh xe quay từ từ trên con đường mộc, hai bên là những vườn xoài, vườn ổi, vườn me trái chín lúc lỉu trên cành. Nơi năm nọ, anh mải đạp một vòng, quay lại, thấy cô gái anh thương, cô gái hay hờn dỗi đang ngồi bệt bên thảm cỏ hoa vàng, tay bứt lá đếm: yêu, không yêu, không yêu, vì không đuổi kịp vòng xe vô tâm mà định chia tay một mối tình. Ngốc xít vậy đó, mà mỗi năm không tới 1 lần, là trong những giấc mơ, lại thấp thoáng vị champagne trên biển, chiếc xích đu đung đưa dưới cây me vàng, bông muống biển tim tím trên bờ cát trắng mịn như lụa và những ngọn gió mơn man trên da thịt mùa hè còn hằn nguyên những vết yêu…

…Và chỉ biển ngoài kia mới biết, và chỉ cây cầu gỗ bắc ra bến cảng mới biết, mỗi lần, rời L’Alya, cô đều âm thầm đánh một dấu nhỏ trên thanh gỗ dưới gốc cây bàng vuông, thanh gỗ chỉ dẫn địa lý từ L’Alya tới Hà Nội, tới Sài Gòn, tới New York, Luân Đôn, Tokyo, Seoul, Thượng Hải…là bao xa. Cô tin, khi cô đã trở về nhà, thanh gỗ vĩnh viễn vẫn đứng yên ở đó, đợi cô trở lại, đợi cô ra đi, giống như những nhánh sông hay bao con đường, cũng sẽ dẫn về một ngày cô chờ anh, và những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên cô, như chưa bao giờ chia xa vậy…

Cũng như L’Alya, cô luôn đợi anh…